chào Khiết,
Em Khiết thi tốt không? Sức khoẻ của em thế nào rồi? Em còn ốm yếu sụt sùi không?
Anh cũng muốn kể với em nhiều điều, tâm sự với em nhiều như cách mà trước đây anh vẫn làm; nhưng có những thứ mình nên nói ra, và cũng có những thứ không, phải không em?Chưa từng có một người con gái nào xuất hiện trong cuộc đời anh kể từ khi yêu anh. Kể cả Vũ. Kể cả Lồng. Hay bất kỳ ai. Sao Khiết cứ lo sợ một ai đó xen vào chuyện của chúng mình nhỉ? Những lời Sứa nói, anh biết, tổn thương em nhiều nhưng đó không phải là sự thật, vì theo Sứa bảo, Sứa muốn giúp em có thể căm ghét anh hơn thôi.Nhưng Khiết ạ, việc em nói không đúng sự thật anh nhiều chuyện, giấu anh nhiều chuyện là một trong những lý do anh muộn phiền. Mọi thứ em giấu, anh đều biết, anh hiểu em theo cách này, hoặc cách khác, nhưng anh biết. Anh đã từng tha thứ một lần em nói dối, và anh cho rằng đó là quá khứ của em, anh sẽ không hờn giận em. Anh đã đau khổ rất nhiều, em còn nhớ anh từng khóc trên tay em chứ? Nhưng lần này, em lại giấu giếm anh, dù là anh biết anh đã làm em sợ, hay bất kỳ lý do nào đi chăng nữa, anh cũng không thể tha thứ cho em thêm một lần nào nữa.
Anh cũng mệt mỏi nhiều với chuyện của bọn mình. Mỗi lần em rời khỏi anh, anh lại đau khổ đến cùng cực. Lần chia tay 5 ngày trước đó, anh đã đau khổ đến mức vỡ tan. Nhưng mà hôm em gọi cho anh, anh không còn đau khổ nữa. Anh cũng không vỡ vụn nữa. Anh không còn cảm thấy sợ hãi.
Anh cảm thấy mệt mỏi. Tình cảm trong anh cũng cạn kiệt rồi.Anh nhận ra rằng, anh cũng chưa đủ trưởng thành để đi cùng em đến cuối con đường. Anh xin lỗi vì chuyện này, những điều anh hứa hẹn, những điều anh nói, dù là thật lòng anh muốn vậy, nhưng anh nhận ra rằng đó là điều anh không làm được. Anh sợ rằng rồi một ngày nào đó, anh lại thành ông nội và chì chiết em như cách mà ông chì chiết bà. Anh nhận ra rằng nó là một tiềm thức anh không thể chối bỏ, và đôi lần anh đánh em, anh xúc phạm em, nó khác hẳn lúc mà anh nghĩ anh sẽ yêu thương em, sẽ bảo vệ em. Một mặc cảm mà anh không thể tự kiểm soát của riêng mình.
Anh cần trưởng thành hơn, để đủ mềm mại và dịu dàng, để cảm thông và bao dung, để đem lại hạnh phúc cho một cô gái nào đó ngoài kia.Những điều trên, anh nói, có thể em sẽ tin hoặc không tin, nhưng anh chỉ muốn em hiểu rằng nó là sự thật. Anh chưa yêu thêm bất kỳ ai ở thời điểm hiện tại, cũng chưa từng cho một ai lọt vào cuộc sống của mình. Anh chỉ mong rằng một mai khi anh trưởng thành, anh có thể tìm được một cô gái như em. Sau Summer, sau Autumn, Tom Hansen vẫn sẽ cần tìm Winter và có thể là cả Spring nữa.
Anh biết cách anh rời đi thật tệ, nhưng một tương lai mà cả hai bọn mình đều không hạnh phúc, dù những chuyện bọn mình trải qua đều đẹp, thì để làm gì chứ? Anh chấp nhận là vai kẻ khốn nạn, hay là vai kẻ tồi tệ rời em đi, em nghĩ sao cũng được.
Bà anh đợt rồi hỏi rằng sao hai đứa chia tay, anh cũng không nói gì với bà. Dù đợt đó anh rất giận em, rất oán em. Nhưng anh nghĩ anh vẫn phải bảo vệ cô Khiết bé nhỏ. Thế đó.
Những thứ bọn mình trải qua anh sẽ không quên, như anh nói đó, một thời sinh viên khốn khó bọn mình đi cùng nhau, khó khăn, gian nan, vất vả, sao anh bỏ đi được chứ? Những lần đưa em đi ăn, một cái group chỉ co hai bọn mình, lúc ôm nhau ngủ hay hôn lên má lên tóc em, em đòi ăn kichi, đòi ăn kimchi đòi xem film nọ film kia, những điều đó cũng dần thành thói quen của anh, ánh mắt em sáng lên khi mang chiếc cặp Lee and Tee hay thỏi son Mac mà anh dành dùm bao lâu mới mua được cho em, anh đâu có thể quên. Cái bữa em ở nhà anh, bị bà và cô phát hiện, em Khiết cứ đánh nhẹ vào vai trách cứ anh, anh có quên đâu. Đôi lúc nó lại ùa về, theo cách này hay cách khác, cảm giác yêu thương, bảo vệ nhau, chăm sóc nhau, anh được dạy cách yêu, cách thương, cách bảo vệ người khác…. Anh cũng chưa từng được yêu và yêu như vậy.
Dù em cũng mang đi hầu hết những kỷ vật, lúc đó anh xé lòng như một người nào đó cướp em khỏi chính anh vậy. Tính anh cũng dễ quên, khi yêu em đôi lúc anh giật mình khi không nhớ nổi về Lồng. Anh sợ rằng khi em lấy hết kỉ vật, và khi em rời xa anh, rồi cũng có một lúc cô Khiết sẽ bị xoá nhoà khỏi trí nhớ tội tệ của anh. Vài lần anh tìm được vài kỷ vật của bọn mình, một vài mẩu giấy thư tay khi em nhét vào túi anh ở royal hôm 20 tháng 1, một ngày sau sinh nhật 20 tuổi của anh, một chiếc vẽ xem film Star Trek mà anh tình cờ nhét vào một ngăn của ví- anh còn chả nhớ film đó như thế nào, em cứ xuất hiện tình cờ như vậy trong cuộc sống của anh. Rồi anh cũng sẽ quên em như cách anh quên Lồng, nhưng sự trân trọng là thứ anh chưa bao giờ và không bao giờ mất đi khi nghĩ về em.
Khiết của anh lớn thật rồi, em đi làm rồi đúng không? Anh tự hào khi nhìn thấy em như ngày hôm nay, trưởng thành và thành đạt. Tuổi trẻ bọn mình đi qua cùng nhau như vậy đấy, rồi cả hai cùng lớn lên, trưởng thành rồi. Anh vẫn muốn giữ hình ảnh cô Khiết bé nhỏ ngoan ngoãn, anh cưng chiều, hơi tí là anh phải xúc cho ăn đòi hỏi điều này điều nọ, phải nhắc từng tí một. Thôi ngoan, lớn rồi, phải tự biết chăm sóc mình. Ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc. Nhớ nhé, khi nào cần anh, khi nào tuyệt vọng, cứ gọi anh, khóc một chút, tâm sự một chút.
Đời là tình mà, mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau!
Tha thứ cho anh!
Kin.